Thơ "Quy Cốc" là một trong những bài thơ cổ nổi tiếng của văn học Trung Quốc, được biết đến dưới cái tên "Quy Khứ Lai Từ" của Đào Tiềm. Tuy nhiên, tôi sẽ tạo một bài thơ mới lấy cảm hứng từ ý tưởng của "quy cốc," tức là trở về với cội nguồn, tìm về sự bình yên nội tâm, và đơn giản hóa cuộc sống.

Trở Về Cội Nguồn

Giữa đời xô bồ, ta lạc bước,
Tìm đâu yên bình giữa phong trần?
Lòng người lắm lúc tựa mây gió,
Chỉ mong một chốn dừng chân.

Trở về gốc cũ, nơi nhà xưa,
Nguồn yêu thương chẳng nhoà phai.
Lá vàng rơi rụng nơi ngõ nhỏ,
Gió thầm thì lời thì thầm mai.

Khi tâm hồn thôi vọng ngoại,
Bình yên tựa lá biếc thanh xuân.
Về bên bếp lửa, ân cần mẹ,
Bao nhiêu năm tháng vẫn chưa nguôi.

Sống đời đơn giản, lòng thanh thản,
Cắt đứt dây phiền, nhẹ kiếp người.
Đêm về nghe tiếng ru mẹ kể,
Ngủ giấc an lành, vạn mộng vui.

Qua biến đổi, lòng tự hỏi,
Đi xa để thấy cội nguồn này.
Về nhà mới thấy lòng an nhiên,
Thơ "Quy Cốc" là giấc mơ đầy.

Bài thơ này mang ý nghĩa về tìm lại sự giản đơn và bình yên trong cuộc sống, trở về với những giá trị tinh thần cơ bản và gốc rễ của con người. Như lá rơi về cội, con người cũng cần tìm trở về với nguồn cội của mình để tìm thấy sự an lành và hạnh phúc đích thực.